Đặc công hoàng phi Sở Kiều truyện – Đây là bộ phim được chuyển thể từ quyển tiểu thuyết Đặc công hoàng phi Sở số 11. Bài review này tôi viết chủ yếu là để nói về mối quan hệ của nhân vật trong phim là Sở Kiều (Triệu Lệ Dĩnh) và Yến Tuân (Đậu Kiêu).
Sở Kiều – nàng là thị nữ của Nguyệt công tử, vì mối thù với gia tộc Vũ Văn nên sau khi ám sát Vũ Văn Tịch – tổ phụ của Vũ Văn Hoài, nàng đã rời bỏ Thanh Sơn viện. Yến Tuân – là chất tử ở chốn đế đô, chàng là người ngoài nóng trong lạnh, rất xởi lởi hoạt bát, luôn gắn trên môi nụ cười tỏa nắng khiến người khác say mê, người đã để ý Sở Kiều từ lúc giải cứu nàng khỏi bầy sói ở trường săn, từ đó chàng luôn muốn Vũ Văn Nguyệt nhường nàng cho mình và đưa nàng về Yến Bắc.
Sở Kiều đã được nghe Yến Tuân thế tử kể về Yến Bắc, là một nơi không tồn tại nô lệ, vì vậy từ đấy, nàng luôn muốn đi đến Yến Bắc. Nhưng rồi tấn bi kịch xảy đến, Yến Tuân đối mặt với họa diệt môn, là một thế tử cao quí, chỉ trong một đêm, cả gia đình đã bị đồ sát dã man, chàng mất tất cả. Sở Kiều là người luôn bên cạnh chàng, kể cả là lúc trong thiên lao tăm tối hay cả lúc đã đến Oanh Ca viện để sống hay đến khi trở về Yến Bắc cũng vậy, nàng luôn quan tâm chăm sóc, lo lắng cho chàng. Trong nơi thiên lao tăm tối ấy, người thanh niên đã hy sinh một ngón tay mình cho nàng và nói rằng đối với chàng, mạng của nàng quan trọng hơn hết thảy. Nàng lo lắng chăm sóc, khích lệ động viên chàng phải mau hồi phục, lấy lại tinh thần và cũng trong nơi thiên lao tăm tối ấy, Yến Tuân đưa ra một quyết định rằng chàng sẽ huyết tẩy Trường An, lấy lại tất cả những gì đã mất, và cũng lúc ấy, người thanh niên xởi lởi ấm áp ngày nào đã tắt ngấm nụ cười trên môi.
“Ta thề với bầu trời Bắc Yến.
Những thứ đã mất đi.
Ta sẽ lấy về hết.
Ta phải huyết tẩy Trường An.”
Đến Oanh Ca viện, chàng sống những ngày tháng hạnh phúc cùng Sở Kiều và Trọng Vũ. Hạnh phúc là vậy nhưng chàng luôn là tâm điểm thu hút thích khách vì có hàng tá người muốn giết chàng vì sợ chàng sẽ trở về Yến Bắc. Chàng sống như đã chết! Cả gia đình chàng thiệt mạng chỉ trong một đêm, chính mắt mình nhìn thấy thủ cất của tất cả mọi người trong gia đình: phụ thân, huynh đệ tỷ muội. Chính mắt chàng nhìn thấy mẫu thân tự sát. Cả gia đình chàng bị đồ sát như vậy nhưng bây giờ điều chàng có thể làm chỉ là nhẫn nhịn, nhịn nhục sống hết hạn 3 năm để chuẩn bị mưu nghiệp lớn, chàng chẳng thể để tang cho gia đình, chẳng thể biểu hiện sự đau khổ lên khuôn mặt tiều tụy ấy. Việc chàng làm chỉ có thể là nhẫn nhịn.
Trong 3 năm ấy, chàng cũng chẳng thiếu nỗi đau và uất hận. Chàng nhìn thấy người con gái mình thương yêu bị thương vì mình, lòng chàng đau như cắt nhưng lại chẳng thể làm gì cho nàng. Dù vậy nhưng chàng lại có rất nhiều khoảnh khắc hạnh phúc cùng Sở Kiều. Khoảnh khắc chàng vì nàng mà nhường giường ngủ, bế nàng dịu dàng, hay là lúc nàng và chàng cùng nhau đánh thích khách. Nàng vì chàng bị thương mà bị đánh, nàng vì chàng mà thức thâu đêm canh cho chàng được ngủ ngon, nàng cùng chàng mà luyện công hay những khoảnh khắc nhẹ nhàng như chàng và nàng cùng đào hố chôn một hũ rượu chờ ngày về Yến Bắc mà dùng. Rồi những khoảnh khắc tuyệt đẹp ấy cũng trôi qua.
Ngày ấy, chàng và nàng cùng về Bắc Yến. Chàng vì mưu nghiệp lớn mà từ bỏ nàng, nàng đau lòng vì mình bị lợi dụng mà rời bỏ chàng. Rồi từ giây phút ấy chàng và nàng đường ai nấy đi, không hẹn ngày gặp lại.
Tôi biết, ai xem phim cũng đều thắc mắc rằng không biết Sở Kiều có từng yêu Yến Tuân không? Nếu như không đọc truyện, sẽ không thể biết được. Yến Tuân lúc nào cũng yêu Sở Kiều, dù là trước đây, bây giờ hay mai sau, nàng luôn là tình yêu mà chàng khắc cốt ghi tâm. Bên cạnh chàng có Nguyên Thuần công chúa, luôn một lòng hướng về chàng, dù là sau này chàng có hắc hóa, nàng vẫn yêu chàng, dù nàng có bị quân Bắc Yến làm nhục, dù nàng có nung nấu ý định trả thù, thì trong lòng Nguyên Thuần công chúa vẫn luôn yêu Yến Tuân ca ca. Thế nhưng, người mà chàng luôn một lòng hướng đến là Sở Kiều.
Bản thân tôi khi xem phim cũng không rõ rằng A Sở có yêu Yến Tuân không? Vì tôi luôn mong muốn hai người thành một đôi nên tôi đã tìm đến truyện để có thể hiểu rõ tình cảm mà cả hai dành cho nhau. Và bây giờ nếu có ai hỏi tôi, tôi khẳng định rằng Sở Kiều có yêu Yến Tuân, tình cảm ấy vừa là tình cảm nam nữ và vừa là tình thân. Mối thù của gia đình Yến Tuân chỉ cần máu Trường An nhưng chàng lại nuôi mộng đế vương. Chàng rất yêu nàng, khi chàng sắp chiếm được Đại Hạ, nghe tin A Sở bị bao vây ở Bắc Sóc, chàng vội vàng từ bỏ Đại Hạ, phi ngựa 5 ngày 5 đêm để giải vây cho nàng, như vậy há chẳng phải yêu sao. Nàng cũng rất yêu chàng.
“Vì ta biết có chàng ở phía sau bảo vệ ta.”
“Tính tới bây giờ ta đã 4 mấy tuổi nhưng khi chàng như vậy ta lại e thẹn ngại ngùng như cô nương mới lớn”
Như vậy mà nàng không yêu chàng hay sao. Có yêu, thậm chí là khắc cốt ghi tâm nhưng rồi cũng tan vỡ vì giấc mộng xưng vương của chàng.
Yến Tuân chàng đã từng nói rằng khi đi trên con đường này thì nàng sẽ rời xa, biết là vậy nhưng chàng nào buông xuống được. Viễn cảnh trên vạn người, thần dân cúi đầu quả thật rất hoành tráng, viễn cảnh ấy sao có thể đổi đượcbằng một nữ nhi. Nhưng bước ngoặt của câu chuyện phải kể đến Yến Tuân lợi dụng Sở Kiều để giết Vũ Văn Nguyệt, các bạn hãy nhớ lại khi A Sở biết mình bị Vũ Văn Nguyệt lợi dụng, nàng đã sẵn sàng rời bỏ chàng không lưu luyến mặc dù chỉ ở với nhau thời gian ngắn. Giờ phút này, nàng biết người huynh đệ, và cũng là người mình yêu cùng nhau vào sinh ra tử lừa dối, lợi dụng mình, nàng há chẳng đau lòng sao? Nàng vì đau lòng nên mới rời bỏ chàng.
Tôi nghĩ Yến Tuân là một chàng trai ấm áp nhưng đối mặt với gánh nặng của gia tộc khiến chàng trở nên vô tâm lạnh lùng. Đối với tôi, Yến Tuân đáng thương hơn đáng hận, chàng cũng chỉ là một con rối của vương quyền thôi, chàng bị quyền lực, hận thù làm mờ mắt, chàng không tiếc hy sinh bất cứ thứ gì để đạt được quyền lực. Kể cả người con gái mà chàng yêu. Đối với tôi mà nói cho dù 1 người có tâm cơ thâm sâu cỡ nào nhưng tuyệt nhiên không được tính kế trên người người con gái mà mình yêu thương, nhưng Yến Tuân lại tính kế trên người Sở Kiều để dụ bắt Vũ Văn Nguyệt, đó là điều tôi không thể chấp nhận. Nhưng … đến cuối cùng tôi lại tha thứ cho Yến Tuân, tha thứ vì sai lầm của cậu, tha thứ vì chấp niệm của cậu, tha thứ vì tình yêu của cậu. Phải đau khổ đến thế nào khi chính bản thân phải luôn tự nói với mình rằng mình không hối hận, mình không sai, tất cả những gì mình làm hôm nay đều đúng. Tự hỏi mình có đáng không? Rồi lại tự trả lời: “ ĐÁNG”. Bất lực đến như vậy, đau khổ đến như vậy nhưng vẫn phải tự dối lừa mình rằng tất cả đều xứng đáng. Có đau không? Đau. Nếu như chàng tỉnh táo hơn, lí trí hơn thì sẽ không dẫn đến nhiều chuyện đau lòng như vậy.
Cuối cùng đối với Yến Tuân tôi thấy chàng có giang sơn, có thiên hạ, có mọi thứ nhưng chàng mất đi một người. Người ta thường bảo mất cái này thì có cái kia, có lẽ bạn sẽ thấy giang sơn thiên hạ chỉ đổi với một nữ nhi thì không công bằng nhưng các bạn quên mất rằng nữ nhi ấy là người chàng luôn yêu thương, là người mà lòng chàng luôn hướng về. Đáng buồn thay, số phận lại trêu ngươi, có vài chuyện trên thế gian làm thì không hẳn sẽ vui vẻ nhưng không làm thì nhất định sẽ đau khổ. Như ngày ấy chàng đã nói trên Cửu U Đài : “Đã là chuyện nhất định phải đối mặt thì không thể trốn tránh.”, chàng chỉ có thể đi trên con đường mà mình đã chọn, đau thương đấy, mất mát đấy nhưng không thể không chấp nhận.
Còn với Sở Kiều, cuối cùng nàng trở về với Nguyệt công tử, ai ai cũng vui vì cảm thấy như vậy là xứng đáng. Tôi không có ý kiến về quyết định của nhân vật nhưng nếu tôi là Sở Kiều tôi cũng sẽ về với Vũ Văn Nguyệt, vì là một người con gái, còn gì hơn tìm được một bến đỗ bình yên cho cuộc đời mình. Nhưng thương xót và đau cho Yến Tuân thì tôi không thể ngăn cản cảm xúc của mình. Bởi Kiều và Tuân đã từng yêu nhau, đã từng hạnh phúc, đã từng vì đối phương mà vui vẻ như vậy. Đã từng có rồi mất đi cái cảm giác đó đau đến cùng cực.
Yến Tuân và Sở Kiều họ: Nắm tay người vượt ngày giông bão, lại chẳng bên nhau vào buổi mưa tan. Trên thế gian này, nhiều người chỉ có thể “cộng khổ” chứ chẳng thể “đồng cam”. Một chuyện tình đẹp nhưng vậy lại không thành vì tính toán, tâm cơ, vì quyền lực, vì chẳng cùng chung chí hướng và…… vì chẳng thể nói lời yêu.
Tôi mong rằng, nếu có kiếp sau, Yến Tuân chàng đừng hận thù nữa, và nếu có như bây giờ thì chàng hãy cố gắng quên đi hận thù và có duyên nhất định sẽ gặp lại, người nhất định sẽ gặp lại Sở Kiều và lúc ấy người và Sở Kiều nhất định phải hạnh phúc, nhất định. Người nhất định đừng để người mà chàng yêu vuột mất nữa. Nhất định phải hạnh phúc.